Vạn pháp duy tâm sở hiện – câu nói ấy nghe có vẻ khô khan và mang tính học thuyết thế nhưng nó lại là ánh trăng sáng soi tỏ từng ngóc ngách của tâm hồn.
Tuổi đời càng chất chồng những dấu chân, những thăng trầm càng in hằn sâu thẳm, ta càng hiểu rõ hơn cái lẽ: mọi sắc thái đẹp xấu ta thấy, mọi buồn vui ta nếm trải, thảy đều không nằm nơi bản chất của vạn vật, mà chỉ là những gợn sóng từ chính vọng tâm ta vọng khởi mà thành.
Một đóa hoa, trong mắt kẻ còn vướng bận tham sân si, có thể chỉ là cánh bèo trôi, chợt nở rồi vội tàn; nhưng với người đã gột rửa trần ai, đóa hoa ấy là hiện thân của diệu lý, của sự sống nhiệm mầu. Một biến cố nghiệt ngã, với kẻ phàm phu, ắt là cơn giông bão bất ngờ ập đến; nhưng với bậc trí giả, đó lại là cánh cửa mở ra giác ngộ, là chất liệu tôi luyện tâm hồn thêm vững chãi. Cuộc đời này, suy cho cùng, đâu có gì là mãi mãi một hình hài, một dáng vẻ. Nó vẫn luôn uyển chuyển và biến thiên, như dòng suối chảy, theo từng niệm khởi trong tâm ta.
Khi tâm ta lắng đọng như mặt hồ thu, không còn chút bợn nhơ của trần lao phiền não, khi mọi chấp trước đã tan biến như sương khói ban mai. Bấy giờ, ta sẽ không còn bị lay động bởi những huyễn tượng bên ngoài. Ta sẽ thấy được cái chân thật, cái thiện lành ẩn sâu trong vạn pháp, tựa ánh sao lấp lánh giữa đêm đen. Và đó là lúc, thế giới quanh ta, dù trước kia có xù xì, gai góc đến mấy, cũng sẽ hiện ra dưới một ánh sáng khác – ánh sáng của từ bi và trí tuệ, ánh sáng mà chính tâm ta đã khai mở.
Bởi lẽ đó, việc trau dồi nội quán, hướng tâm về điều thiện và buông xả mọi chấp trước, đâu chỉ là con đường tu tập mà còn là chìa khóa để ta kiến tạo một đời sống an nhiên, tự tại – nơi mà vạn vật đều hiển bày vẻ đẹp dưới ánh sáng của chính tâm ta. Đó là hành trình trở về với chính mình, trở về với cái chân tâm thanh tịnh, nơi mọi khổ đau tan biến như mây trời, và an lạc hiện tiền, như dòng suối mát lành...
0 Comments
Đăng nhận xét